Bài dự thi đạt giải nhất hội thi “Viết về nghề tôi yêu” của đồng chí Đinh Thị Lan giáo viên chi nhánh Nho Quan

Đồng chí Bùi Thị Thu, giám đốc trung tâm đã trao giải nhất hội thi cho đồng chí Đinh Thị Lan giáo viên chi nhánh nho quan

TÂM SỰ NGƯỜI MẸ

Đêm đã về khuya, nhìn con say giấc nồng mà vẫn chúm chím môi cười, tôi thấy mình là một người mẹ thật hạnh phúc, hạnh phúc hơn bao người mẹ khác. Vậy là đã gần 6 năm tôi gắn bó với những đứa trẻ kém may mắn, với những người cha, người mẹ có con VIP. Biết bao kỷ niệm, vui có buồn có, có những lúc bế tắc nhưng cũng không ít lần vỡ oà trong hạnh phúc khi các con ngày càng tiên bộ. Nhưng chưa bao giờ tôi có ý định từ bỏ nghề, muốn buông tay các con để chọn một công việc nhẹ nhàng, bớt căng thẳng hơn.

Để nói về “nghề tôi yêu” với bằng đấy thời gian, tôi sẽ có rất nhiều điều để chia sẻ nhưng hôm nay tôi muốn viết về “chị” – một người mẹ , người chị để lại trong tôi vô vàn cảm xúc. Nhìn hình ảnh ở dưới, chắc cũng không ít người biết về người phụ nữ ấy. Đó là chị Điền Thị Hưng ở thôn Đông Thượng, xã Ninh Phúc, thành phố Ninh Bình – người mẹ có ba đứa con trai thì cả ba đều là trẻ tự kỷ. Mỗi một đứa con ra đời, chị chẳng mơ ước cao sang chỉ mong con được bình thường như bao đứa trẻ khác nhưng sao mà khó quá. Một ngày chị làm đến 2 thậm chí 3 công việc để trang trải cuộc sống sinh hoạt hàng ngày cũng như lo cho các con ăn học. Nhưng sức chị có hạn, hai đứa con đầu phải chịu thiệt thòi để nhường suất học duy nhất cho em út. Không ít lần tâm sự cùng chị, nhìn những giọt nước mắt chị rơi vì xúc động mỗi khi con tiến bộ hay vì bất lực mỗi khi con không nghe lời, đập đầu ăn vạ trước đám đông mà mắt tôi cũng cay xè. Nhưng chị đừng vội nản lòng mà hãy luôn vững tâm chị nhé! Vì chị không phải chiến đấu một mình mà còn có chúng em, có đại gia đình “Thiên Thần Nhỏ Ninh Bình” luôn sát cánh bên chị.

Khi còn học đại học, thầy giáo tôi thường nói “Hãy đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu họ hơn”. Các bạn đã từng bao giờ làm vậy chưa? Còn tôi, đã từng không ít lần thử đặt mình vào vị trí của chị để thấu hiểu được nỗi đau, nỗi vất vả và khó nhọc của chị. Nhưng dù cố gắng thể nào thì có lẽ tôi cũng sẽ không bao giờ cảm nhận được hết tâm tư và nỗi lòng của những người mẹ có những đứa con đặc biệt như vậy.

NƯỚC MẮT CỦA MẸ

Nước mắt mẹ nhạt nhòa
Khi biết trong bụng mẹ
Một thiên thần nhỏ bé
Đang lớn lên từng ngày.

Nước mắt mẹ nhạt nhòa
Đếm từng phút từng ngày
Mong chờ ngày gặp gỡ
Nắm bàn tay bé xinh.

Nhưng sao con lạ quá
Con chẳng nói chẳng cười
Chẳng chơi cùng các bạn
Cũng chẳng thích đồ chơi.

Và rồi tia hy vọng
Lại nhe nhóm mong manh
Khi một thiên thần nữa
Nhẹ nhàng đến bên mẹ.

Mẹ khắc khoải chờ mong
Con sẽ giống các bạn
Nhưng nhìn ánh mắt ấy
Mẹ lại càng thêm đau.

Rồi thiên thần thứ ba
Khiến mẹ thêm hy vọng
Nhưng mẹ cũng sợ lắm
Ngày gặp gỡ con yêu.

Mẹ âm thầm quan sát
Nhìn con lớn từng ngày
Lòng mẹ đau quặn thắt
Con cũng giống các anh.

Và giờ đây bên mẹ
Là ba đứa con thơ
Đã đến tuổi trưởng thành
Sao vẫn như đứa trẻ.

Trái tim mẹ chai sạn
Đôi vai dần hao gầy
Nhưng các con cần mẹ
Vẫn phải bước tiếp thôi.

Mẹ cố gắng gồng mình
Ngày đôi ba công việc
Có những bữa quên ăn
Có những đêm không ngủ
Chỉ mong sao kiếm đủ
Tiền ăn học các con
Nhưng sao mà khó quá
Em học anh ở nhà
Bữa cơm canh đạm bạc
Áo mẹ cũ sờn vai
Con không manh áo mới.

Bỗng một ngày con lớn
Biết tự chơi, nghe lời
Biết tự làm vệ sinh
Biết cùng mẹ dọn dẹp
Mẹ mỉm cười hạnh phúc
Ôm các con vào lòng
Nhưng giật mình tỉnh giấc
Vẫn chỉ là giấc mơ…

Giáo viên: Đinh Thị Lan

Cơ sở 3 Nho Quan